Mục lục
4 quan hệ: Chúa Nguyễn, Lăng Trường Hưng, Nguyễn Phúc Nguyên, Nguyễn Phúc Tần.
Chúa Nguyễn
Chúa Nguyễn (chữ Nôm:; chữ Hán: / Nguyễn vương) là cách gọi chung trong sử sách và dân gian về một dòng họ đã cai trị dải đất đất từ Thuận Hóa (phía nam đèo Ngang hiện nay) vào miền nam của Việt Nam, bắt đầu từ đầu giai đoạn Lê Trung Hưng của nhà Hậu Lê, hay giữa thế kỷ XVI, cho đến khi bị nhà Tây Sơn tiêu diệt năm 1777.
Xem Lăng Trường Diễn và Chúa Nguyễn
Lăng Trường Hưng
Lăng Trường Hưng (tên Hán 長興陵), tức lăng của Thái Tôn Hiếu Triết Hoàng Đế - Nguyễn Phúc Tần (sinh ngày 18 tháng 7 năm 1620, mất ngày 30 tháng 4 năm 1687, là vị Chúa thứ tư của 9 đời Chúa Nguyễn, còn gọi là chúa Hiền hay Nguyễn Thái Tông).
Xem Lăng Trường Diễn và Lăng Trường Hưng
Nguyễn Phúc Nguyên
Nguyễn Phước Nguyên (chữ Hán: 阮福源; 16 tháng 8 năm 1563 – 19 tháng 11 năm 1635) là vị chúa Nguyễn thứ hai của chính quyền Đàng Trong trong lịch sử Việt Nam (ở ngôi từ 1613 đến 1635) sau chúa Tiên Nguyễn Hoàng.
Xem Lăng Trường Diễn và Nguyễn Phúc Nguyên
Nguyễn Phúc Tần
Nguyễn Phúc Tần (chữ Hán: 阮福瀕, 18 tháng 7 năm 1620 - 30 tháng 4 năm 1687), tước hiệu Dương Quận công (勇郡公), và được người trong lãnh thổ gọi là chúa Hiền (主賢), là vị chúa Nguyễn thứ 4 trong của chính quyền Đàng Trong trong lịch sử Việt Nam.
Xem Lăng Trường Diễn và Nguyễn Phúc Tần
Còn được gọi là Trường Diễn lăng.